Từ hồi còn bé xíu tớ đã thích thành Sĩ :
Bác sĩ , Tiến sĩ , Nhân sĩ , Thi sĩ , Họa sĩ … Cứ cái gì có đuôi sĩ là tớ khoái
. Chỉ trừ Liệt sĩ là tớ hơi ớn .
Nhớn lên , tớ phải lòng cô bạn hàng xóm
. Cô nàng vừa lùn vừa mập rất đúng gu thẩm mỹ của tớ . Cứ tưởng tưởng mùa đông
mà được nàng vừa ôm vừa ngáy thì còn bằng mấy vừa tắm hơi vừa nghe nhạc.
Khốn nỗi nàng chẳng thèm để ý đến tớ .
Nàng thích một anh chàng gần nhà tớ . Tối nào anh này cũng thánh thót ngâm
thơ . Còn nàng cứ mê mẩn lắng nghe , mồm lẩm bẩm : Ôi thi sĩ , thi sĩ của lòng
em ư…ư…
Tớ điên hết cả người và quyết chí học
làm thơ . Đi đâu làm gì , nhìn thấy gì … tớ đều ghi lại thành thơ . Giả như đi
xe bus tớ mần thơ vào vé xe . Đi ăn tớ ghi vào giấy ăn . Thậm chí đi toylet tớ
cũng tranh thủ làm vài dòng ghi lại trên giấy toylet … Trình độ thơ phú của tớ
, theo như tớ tự nhân xét , là càng ngày càng tiến bộ ... khà khà …
Sau một thời gian luyện tập . tớ đưa mấy
bài thơ tâm đắc nhất cho nàng xem . Cứ tưởng nàng đọc xong sẽ nhảy lên ôm
choàng lấy cổ tớ . Cái thân hạt mít thì đung đưa , cái miệng rộng ngoác thì rên
rỉ : Ôi thi sĩ , thi sĩ của lòng em … ư…ư…
Ai ngờ đọc được mấy câu , nàng vất xoạch
hết xuống đất . Bĩu cái môi dầy cộm : Thế này mà là thơ à.
Tớ đau lòng quá . Tối hôm đó tớ đi nhậu
cho giải hết nỗi sầu . Các cụ nói : Men rượu phá thành sầu .
Sầu chưa thấy phá mà tớ lã sỉn gục đầu
trên bàn ngáy khò khò rồi .
Chợt nghe thấy rình một . Tớ giật mình tỉnh
dậy , loạng choạng bước ra khỏi quán . Trời hãy còn tối . Đường vắng không bóng
người . Quán vắng tanh . Thi hứng nổi lên , tớ vào quán ghi lại mấy dòng rồi gục
đầu ngủ tiếp .
Đang mơ màng thì thấy có người vỗ vai gọi
dậy . Mở mắt tớ thấy có hai bác công an cùng bác chủ quán đứng cạnh .
Một bác công an hỏi tớ : - Anh có biết
có vụ tai nạn giao thông ngay cửa quán này không ?
Tớ gãi đầu : - Tôi có nghe thấy tiếng
rình .
- Thế anh có nhìn thấy gì không ?
- Lúc đó tôi say quá nên chẳng nhớ gì
ráo .
- Chỉ có anh là nhân chứng duy nhất .
Anh cố nhớ đi – Bác công an năn nỉ .
- À , tôi có làm một bài thơ ghi lại .
Xin trình cho các bác coi .
Tớ đưa tờ giấy ăn nhầu nát có ghi bài
thơ cho mấy bác xem . Các bác xoay đi xoay lại , lật ngang lật ngửa , cuối cùng
lắc đầu :
- Chịu . Chúng tôi không thể đọc những
gì anh ghi hết . Nhờ anh dịch hộ .
- Đây là bài thơ tôi sang tác khi nhìn
thấy sự việc . Viết bằng tiếng Việt mừ .
- Vậy mong anh đọc dùm tác phẩm thơ này
.
Lần đầu tiên có người trân trọng
nghe thơ của tớ . Cực kì là phấn khởi .
Tớ nuốt nước miếng cao giọng đọc :
- Dừng lại dừng hỡi những ngôi nhà đá trắng
.
Bình minh đang lên dây đàn .
Anh cưỡi trên chiếc xe mầu nâu .
Rồi phóng thẳng tới Singapore .
Hỡi em yêu !
Một thoáng lơ mơ .
Một thoáng lờ mờ .
Anh đã vùi tình ta trong cát bụi .
Thiên Nga nghển cổ trên đôi vú xinh xinh
.
Có trống có kèn mà anh không muốn khóc .
Tôi đọc xong , thấy các bác tròn mắt
nhìn nhau . Rồi cùng lắc đầu :
- Chúng tôi chẳng hiểu bài thơ nói gì hết
. Anh có thể giải thích rõ không ?
Đúng là loại hời hợt , không có tâm hồn
thi ca . Tôi đành giải thích :
- Dừng lại dừng hỡi những ngôi nhà đá trắng
.
Đó là tôi nói về tốc độ của chiếc xe .
Nó phóng nhanh đến nỗi tưởng như các ngôi nhà phía trước đang lao vào nó . Nên
tôi kêu các ngôi nhà dừng lại .
- Hay ! – Cả 3 bác vỗ tay khen .
- Bình minh đang lên dây đàn .
Câu này tôi nói về thơi gian xảy ra sự
việc . Vừa mờ sáng . Mặt trời sắp lên . Bình minh căng ra như một chiếc đàn .
- Quá hay !
- Anh cỡi trên chiếc xe ô tô màu nàu và
phóng thẳng đến Singapore .
Đây là tôi nói về mầu chiêc xe gây tai nạn
.
- A , mầu nâu , mầu nâu – Cả 3 bác reo
lên mừng rỡ - Nhưng sao lại phóng đến Singapore ?
- Thơ thì phải tưởng
tượng chứ . Tôi thường mơ được đến Singapore mà . Đọc tiếp nha .
- Đọc tiếp , đọc tiếp .
- Hỡi em yêu
- Khoan khoan .Thế là thế nào ?
- Đây là tôi nói về nạn nhân : Một cô
gái .
- Sao anh lại gọi là em yêu ?
- Thơ phải thế . Có thế mới là thơ . Hiểu
chưa ?
- À , hiểu , hiểu .
-
Một thoáng lơ mơ . Một thoáng lờ mờ .
Đây là tôi nói nguyên nhân gây ra tai nạn
. Lơ mơ , lờ mờ mới gây ra tai nạn chứ .
- Tuyệt vời , tuyệt vời – Ba bác trầm trồ
.
- Hai câu cuối là tôi viết về số xe .
- Quan trọng , quan trọng . Đề nghị anh
giải thích gấp .
- Trời ơi , nghe thơ mà giống như bắt giặc
thế này mất hết cả thi hứng . Đây nhé :
Thiên nga nghển cổ trên đôi vú xinh xinh
là chỉ số 2 và số 8 .
- Thiên tài , thiên tài . Xin giải thích
riếp ạ .
- Có trống , có kèn mà tôi không muốn
khóc . Có nghĩa là số 0 và số 5 .
-
Chúng tôi hiểu rồi . Bốn số cuối của chiếc xe là 2805 . Hoan hô … hoan
hô THI SĨ .
Nhờ chiến công đó tớ được đặc cách vào HỘI
NHÀ VĂN VIỆT NAM . Chính thức được gọi là THI SĨ .
Còn nàng mập , ngày nào cũng đanh mông
qua cửa nhà tớ mấy lượt . Mong được gặp thi sĩ , nghĩa là tớ. Nhưng đừng hòng . Xin chào nha .
Robert Nguyen .